Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cốt Cách Mỹ Nhân


Phan_26

Tay cô đặt trên tóc anh, lướt dọc theo gương mặt anh, tới bờ vai, rồi lại xuôi tiếp xuống. Cuối cùng vốc nước hắt lên người anh, khẽ xoa bóp vai anh. Tay cô nóng, người anh cũng nóng, cứ xoa bóp một hồi, anh bỗng nắm lấy cổ tay cô: "Thời Nghi?"

"Dạ?" Cô nhìn anh, trong mắt cô cũng chỉ có anh.

Châu Sinh Thần vươn tay, ôm cả người cô vào trong bồn tắm, đặt lên người mình.

Váy ngủ của Thời Nghi ướt sũng. Bàn tay anh dễ dàng xuyên qua tất cả, rất dịu dàng lướt trên cơ thể cô, khiêu khích cô.

Hai người ở trong bồn phải đến một tiếng.

Thời Nghi mệt rã rời, được anh bế ra khỏi bồn. Họ lau khô người, nằm trên giường, Châu Sinh Thần mới khẽ giọng nói: "Anh xin lỗi, hôm nay... anh không có tâm trạng nào cả."

Thời Nghi không lên tiếng, mệt mỏi ôm lấy bụng anh.

Cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, còn cựa mình trong cơn mơ, gọi tên anh: "Châu Sinh Thần."

Anh chạm vào tay cô, "ừ" một tiếng.

"Em yêu anh."

Anh "ừ" một tiếng: "Anh biết. Ngủ đi."

Cô yên lòng, chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong lúc mơ hồ, cô thấy cổ tay mình hơi lạnh, hình như được anh lồng vào thứ gì đó.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Thời Nghi nhận ra anh đã lấy chuỗi vòng mười tám hạt mà cô cất giữ rất cẩn thận đeo cho cô đêm qua. Cô vốn vẫn đeo mặt ngọc bình an anh tặng, bây giờ lại thêm cả chuỗi hạt này, mặc dù Châu Sinh Thần không nói ra nhưng Thời Nghi có thể cảm thấy anh rất sợ cô lại xảy ra chuyện gì đó.

Sóng gió lần này, cô cũng bắt đầu cảm thấy sợ.

Sợ rằng chỉ cần một bước đi sai, sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lúc cô và Châu Sinh Thần đến bệnh viện, không gặp những người ở tầng dưới tối qua nữa. Nhưng vẫn có người ở lại khắp các cửa ra vào chịu trách nhiệm theo dõi tất cả những hành động của Châu Văn Xuyên. Châu Sinh Thần đích thân cùng Mai Hành vào trong, không có người cản lại nữa, cuối cùng người nhà họ Châu Sinh cũng biết mối quan hệ giữa vị Mai thiếu gia này với nhà họ Châu Sinh.

Họ ngồi ở phòng ăn cách biệt hẳn với tòa nhà.

Cửa sổ sát đất, từ trong nhìn ra ngoài rất rõ ràng.

Họ ngồi ở góc phía Nam, còn Châu Văn Xuyên và Vương Mạn lại ngồi ở một phía khác của phòng ăn.

Một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

Nhưng ngoại trừ Thời Nghi, tất cả mọi người còn lại đều cảm thấy như thế hết sức bình thường. Cô nghĩ, có lẽ chuyện tranh chấp trong gia tộc này, thật sự sau cuộc chiến một mất một còn, còn chuẩn bị sẵn sàng cho đối phương ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu.

Ngồi một lúc, Châu Sinh Thần rời đi một lúc để xem những báo cáo sức khỏe hôm nay.

Trong phòng chỉ còn lại cô và Mai Hành.

Thời Nghi vô tình nhìn xuống tầng dưới, lại thấy Đỗ Phong.

Người này… tại sao lại đột nhiên xuất hiện thế nhỉ? Cô vẫn chưa hỏi Châu Sinh Thần, nhất định có dịp sẽ nói, cô có chút hổ thẹn khi mình còn mang đến cho nhà họ Châu Sinh sự "phiền phức" này. Ánh mắt của cô dừng lại khá lâu, Mai Hành cũng phát hiện ra, nhìn theo, thuận miệng hỏi: "Đây không phải là Interpol ở cạnh bạn em sao?"

"Interpol?"

"Họ phụ trách điều tra hoạt động khủng bố, ma tuý, buôn lậu vũ khí..." Mai Hành bỗng trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. "Từ sau cuộc đọ súng ở Bremen, họ bắt đầu điều tra nhà họ Châu Sinh."

Chỉ trong chớp mắt cô thu thập được quá nhiều thông tin.

Trong tâm trí của Thời Nghi, tất cả mọi chuyện từ khi cô từ Đức trở về đều được xâu chuỗi lại với nhau.

Cuộc đọ súng ở Bremen khi đó không phải là ngẫu nhiên xảy ra, vậy thì… rất có thể là do Châu Văn Xuyên làm. Sau đó cô về nước, người tên Đỗ Phong này liền xuất hiện, Châu Sinh Thần có biết việc này không? Nhất định anh đã biết, đến cả Mai Hành cũng biết rõ như vậy, làm sao anh có thể không biết thân phận của người này chứ.

Cô nhìn theo bóng Đỗ Phong dưới tầng một, hơi thất thần: "Anh ấy bây giờ… đang điều tra Châu Văn Xuyên sao?"

Mai Hành không nói gì, chỉ cười nhạt. "Cậu hai của nhà họ Châu Sinh cũng xứng đáng để họ điều tra một phen, anh cảm thấy… chẳng mấy chốc là sẽ có kết quả thôi."

Châu Sinh Thần vẫn đang nói chuyện với bác sĩ, cô bỗng cảm thấy hốt hoảng, lặng đi.

Nếu so sánh với chuyện của Châu Văn Xuyên, điều cô lo lắng hơn bây giờ là sự sống chết của Văn Hạnh…

"Đêm qua…" Ánh mắt của Mai Hành tối sẫm, nhìn cô.

"Vâng?" Thời Nghi không hiểu lắm, nhìn lại anh.

"Rất xin lỗi, đã làm vỡ tách trà của em."

Cô hiểu ra, chỉ cười: "Không sao đâu ạ."

Cũng không phải là tách trà đáng giá, không hiểu sao lại phải để anh bận lòng.

Mai Hành cười hỏi: "Để anh mời em một tách trà nhé?"

Không đợi Thời Nghi trả lời, Mai Hành đã đứng dậy yêu cầu nhân viên lấy cho hai tách trà sữa nóng kiểu Hồng Kông.

Anh tự tay cầm tách trà đặt trước mặt Thời Nghi.

"Cảm ơn anh." Thời Nghi cười. "Em cứ tưởng anh sẽ mời em uống trà kiểu truyền thống."

"Trà kiểu truyền thống… đều không thể nào sánh với trà em pha được."

Anh khẽ nói, có phần khôi hài, nhưng dường như lại rất chân thành.

Thời Nghi hơi lúng túng, cô chuyển sang chủ đề khác: "Văn Hạnh, em ấy..."

Mai Hành tiếp lời cô: "Nếu Văn Hạnh có thể qua được ải lần này, anh sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài định cư." Mai Hành nói. "Anh sẽ chăm sóc cho cô ấy suốt đời."

"Nhất định sẽ như thế." Thời Nghi cười nói. "Cô ấy biết anh nói thế này, nhất định sẽ khỏe lại."

"Nhưng giờ phải giúp Châu Sinh Thần hoàn thành việc cậu ấy muốn làm đã." Mai Hành lắc đầu gượng cười. "Anh không biết kiếp trước nợ cậu ấy cái gì để rồi giờ đây cứ phải vì nghĩa quên mình lao theo để giúp cậu ấy làm cái việc bỏ sức ra mà chẳng thu được gì này."

Giọng Mai Hành biến đổi rất nhanh, lần này thật sự là đùa giỡn.

Thời Nghi mỉm cười: "Kiếp trước sao? Người mắc nợ anh ấy có nhiều lắm."

Mai Hành không nhịn được cười: "Thật sao? Em biết à?"

"Thật mà, em biết." Thời Nghi cười, nói với anh cũng bằng giọng hài hước.

Vẻ tươi cười như vậy...

Mai Hành hơi ngẩn người, Thời Nghi nhìn anh khó hiểu.

Anh bỗng nói rất nhẹ: "Thời Nghi, đừng cười với anh như thế. Anh rất sợ, mình sẽ tranh giành với cậu ấy mất."

Cô sững lại.

Ánh mắt của Mai Hành nhìn cô lúc ấy khiến cô nhớ lúc ở dinh thự nhà họ Châu Sinh, Văn Hạnh có nói đến câu đối dùng để chọn vợ…

Cô liền nói ngay với Mai Hành: "Được, em nhớ rồi."

Mai Hành cười thản nhiên, có chút thất vọng không gọi được thành tên, cầm tách trà lên uống.

Cô đã từng có cơ duyên pha trà cho anh, anh vẫn nhớ điều đó, còn pha lại cho cô.

Tình chẳng biết bắt đầu từ đâu, mà yêu lại chẳng đặng.

Duyên phận chỉ có một ly trà này mà thôi.

Chương 16: Vai Diễn Của Người Đang Sống

 

Không ngừng có bác sĩ đi ra đi vào, Châu Sinh Thần cũng vào phòng bệnh.

Thời Nghi càng hoảng sợ hơn.

Cô không ngừng nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, ngắm bóng cây in trên mặt đất rồi lại nhìn những viên hình cảnh quốc tế và người nhà họ Châu Sinh ở tầng dưới. Được một lúc, cô bất an nhấp vài ngụm trà sữa, chuỗi hạt trong tay lắc lên lắc xuống, những hạt ngọc xanh biếc đập vào nhau, phát ra những âm thanh nho nhỏ.

Không hiểu tại sao cô lại có cảm giác có người đang nhìn mình.

Thời Nghi nhìn xung quanh, tìm kiếm ánh mắt khiến cho mình không mấy dễ chịu này, là Châu Văn Xuyên.

Nhưng khi cô phát hiện ra, anh ta lập tức nhìn đi nơi khác, đưa tay lên xoa xoa cái bụng nhỏ của Vương Mạn.

Vương Mạn cúi đầu nhìn Châu Văn Xuyên, khẽ đặt tay lên tay anh ta, tay của họ cùng đặt lên vị trí đứa con trong bụng. Nhà họ Vương không đại phú đại quý như nhà họ Châu Sinh, nhưng trước giờ vẫn luôn có vị thế vững chắc. Cô vì Châu Văn Xuyên mà lùi một bước rồi lại lùi một bước, nhưng lại không hiểu tại sao sự việc càng lúc càng phức tạp… Những quan chức ở tầng dưới kia sẽ dần dần thu hẹp phạm vi điều tra đến khi chỉ còn một mình anh ta.

Nhà họ Châu Sinh lớn như vậy, liệu còn người nào khác ngoài anh ta nhúng tay vào những vụ làm ăn mờ ám không? Hay chỉ có một mình anh ta lún sâu vào vũng lầy…

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bật mở.

Một vị bác sĩ trung niên sải bước ra ngoài, lệnh cho y tá gọi thêm vài bác sĩ khác, dường như rất nghiêm trọng. Tất cả mọi người ngoài phòng bệnh đều đứng hết dậy chăm chú nhìn theo những người đang chạy ra chạy vào phòng bệnh.

Từ sáng sớm hôm nay cho đến giờ, đã phải cấp cứu ba lần, đây là lần thứ tư…

Mười phút sau, Châu Sinh Thần đột ngột bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn Mai Hành và Thời Nghi. Anh đã cởi quần áo cách li, sơ mi mặc bên trong nhàu nhĩ, cứ đứng đó, dáng vẻ vô cùng tiều tuỵ.

Thời Nghi thấy mắt mình cay cay, cũng nhìn anh.

Cô và Mai Hành bước tới, cô nắm lấy tay Châu Sinh Thần, anh cũng nắm lại, nói: "Văn Hạnh muốn gặp mọi người lần cuối."

Thời Nghi thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi.

Vốn là phòng bệnh vô trùng, nhưng lúc này những người vào sau không cần phải mặc quần áo cách li chống độc nữa. Họ đẩy cửa bước vào, mẹ Châu Sinh Thần đứng không vững, ngồi một góc phòng bệnh, không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt. Văn Hạnh nằm trên giường bệnh, khe khẽ mở mắt, nhìn Thời Nghi và Mai Hành.

Hai người bước lại gần.

Văn Hạnh cầm lấy tay Thời Nghi, rất khó khăn viết vào lòng bàn tay của cô mấy chữ: Điện thoại, ghi âm, nghe.

Thời Nghi gật đầu, quay đầu nói với Châu Sinh Thần: "Đưa giúp em điện thoại của Văn Hạnh."

Châu Sinh Thần lập tức bước ra ngoài, không lâu sau cầm một chiếc túi quay lại, lấy từ trong đó ra chiếc điện thoại, đưa cho Thời Nghi. Văn Hạnh nhìn thấy Thời Nghi cầm điện thoại bèn chầm chậm đưa mắt nhìn Mai Hành.

Cô không còn đủ sức để nói gì nữa, máy thở không ngừng phun ra màn sương bàng bạc.

Đến thở cũng rất tốn sức.

Cô chỉ nhìn Mai Hành không chớp mắt.

Mai Hành ngồi xuống bên cạnh Văn Hạnh, khiến cho ánh mắt cô dịu lại đôi chút.

Thời Nghi không chịu nổi nữa, cúi đầu mở điện thoại, đeo tại nghe vào.

Trong phần Thư mục lưu trữ có một thư mục tên 11.

Cô biết chính là thư mục này, mở ra, là đoạn ghi âm của Văn Hạnh:

"Chị dâu, em xin lỗi.

Em là một người ích kỉ. Nếu em phải chết, nhất định trước khi chết sẽ dành tất cả thời gian cho Mai Hành. Em phải ghi nhớ anh ấy, có thế kiếp sau mới có thể tìm thấy anh ấy. Vì thế đoạn ghi âm này đã được chuẩn bị từ rất sớm, để đưa cho chị.

Đoạn ghi âm này… em không biết phải bắt đầu từ đâu.

Từ nhỏ em đã lớn lên ở nước ngoài, không tính là quá thân thiết với mọi người trong nhà, đối tốt với em chỉ có hai người anh trai. Tất nhiên, đối tốt với em nhất là anh cả. Nhưng khi còn bé em đã có cảm giác mẹ không thích anh cả.

Sau này dần dần lớn lên, em đã biết được một bí mật."

Trong đoạn ghi âm có tiếng cười của Văn Hạnh, sau khi dừng lại một lúc, cô nói tiếp: "Nhưng bí mật này em không thể nói cho chị biết, em cảm thấy bất cứ ai biết được chuyện này đều sẽ không may mắn, như em, như anh hai."

Thời Nghi cảm thấy rất nghi hoặc.

Nhưng cô cảm thấy điều quan trọng mà Văn Hạnh muốn nói lại nằm ở phía sau.

"Hình như em nói nhiều chuyện linh tinh quá rồi thì phải, bắt đầu lãng phí thời gian rồi.

Chị Thời Nghi, thật ra, em rất muốn nói với chị, rất rất xin lỗi chị.

Mấy ngày chị ở Ô Trấn, anh hai của em đã muốn làm những chuyện rất xấu với chị… Em nghĩ, chuyện này nhất định anh cả chưa nói gì với chị, nếu không phải anh ấy thu xếp mọi chuyện, có thể chị đã bị hại rồi. Sau khi chuyện này xảy ra, lúc đó rất nhiều người mới biết chuyện, nhưng cả nhà vẫn lựa chọn giữ im lặng.

Những người mà em nhắc đến, có cả em. Em thừa nhận những người trong gia đình em đều rất ích kỉ và bảo thủ.

Sau đó chỉ có Tiểu Nhân về nước trước anh cả, đến Ô Trấn… chị biết đấy, trong nhà họ Châu Sinh, Tiểu Nhân rất đặc biệt, em ấy đến đó để đi theo chị, để không ai tiếp cận được chị… Em thừa nhận em không thể tốt được như Tiểu Nhân.

Sau đó, chị đến nhà em ở.

Em trở về để khám bệnh… sau đó… chị ngã xuống nước, chị trúng độc hôn mê, những việc đó đều là bất ngờ.

Em không biết chị có thể đoán ra bao nhiêu phần, người có thể tiếp cận chị, sắp xếp tất cả những việc này và vì lý do gì? Chị Thời Nghi, em rất hi vọng chị có thể đoán ra, như thế em sẽ bớt áy náy hơn rất nhiều…

Người có thể để cho anh cả của em tin tưởng vô điều kiện, chỉ có chị và anh Mai Hành, phải không?

Có lẽ cũng không phải. Anh cả, thậm chí anh ấy còn hoài nghi cả anh Mai Hành…

Thời Nghi, chị thông minh như thế, em nói đến đây, có lẽ chị cũng đoán ra là ai rồi phải không?"

Thời Nghi ngẩng đầu nhìn Văn Hạnh.

Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục vang lên bên tai cô, nhưng hiện giờ trong mắt Văn Hạnh, chỉ có Mai Hành.

Hoặc chỉ có khoảnh khắc này, Văn Hạnh mới có thể không kiêng dè dùng cách đó để dõi theo anh.

"Em… không có ý muốn hại chị, nhưng thật sự em đã hại chị rất nhiều lần.

Hại chị ngã xuống nước, rồi em lại cứu chị.

Hại chị bị trúng độc, rồi em lại tự mình cấp cứu cho chị.

Em muốn dùng cách đó làm anh cả chú ý đến việc cả hai người đều bị hãm hại, khiến anh ấy sợ mất chị, sợ liên lụy đến chị, khiến anh ấy từ bỏ… gia đình này, rời khỏi đây. Chị Thời Nghi, em là một người rất ích kỉ, những lúc quan trọng nhất em chỉ có thể quan tâm đến những người trong gia đình, em thật sự không muốn nhìn thấy họ tranh giành đến mức một mất một còn.

Vì thế, hiện giờ tất cả đều là do em tự chuốc lấy.

Chị tin vào Phật phải không, nếu có luân hồi, là ác giả ác báo.

Chị Thời Nghi, em xin lỗi, nếu có kiếp sau, nhất định em sẽ báo đáp chị."

Đoạn ghi âm đến đây là hết.

Thời Nghi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, không biết phải nói gì.

Rất nhiều chuyện cô chưa từng biết tới đều hiện ra rõ ràng, chưa kể sau chuyện này còn có rất nhiều mối bất hòa đan xen. Có lẽ vì khoảnh khắc bị ngạt thở do đuối nước và cơn đau quặn thắt ở bụng đã qua đi, cũng có thể vì cô biết sau khi chết, linh hồn còn phải lưu lạc một hành trình dài, vì thế cô hoàn toàn không có oán hận gì.

Trong đầu Thời Nghi trống rỗng, không biết bản thân phải làm gì, chỉ cảm thấy rất buồn.

Trong không gian yên tĩnh đặc quánh đó, nước mắt cứ thế rơi xuống, không thể kiềm chế nổi.

Đôi mắt của Văn Hạnh chớp khe khẽ.

Nhìn quá lâu, Văn Hạnh bắt đầu mệt rồi.

Mắt rất cay, rất muốn khép lại nghỉ ngơi một chút...

Dường như cô muốn cười với Mai Hành, chỉ không biết đã trải qua mười mấy tiếng cấp cứu, bản thân có trở thành nhếch nhác tiều tụy lắm không, hay trông lại đáng ghét khó ưa…

Tay cô khẽ cử động.

Mai Hành dường như hiểu cô muốn gì, khẽ áp mặt vào má cô.

Anh nhớ lúc còn nhỏ cô hay ngồi trên chân anh, thích áp má vào má anh, sau đó chớp mắt cười. Nếu muốn đặt cô xuống, ngay lập tức cô sẽ dụi đầu vào ngực nói: "Không được bỏ xuống, không được bỏ xuống, em sẽ không vui. Em không vui nhất định sẽ đau tim, ai da, đau tim rồi..."

Điều gì là thật, điều gì là giả, tình cảm của một cô gái nhỏ, giờ đã trở thành thứ tình cảm sâu nặng thế này.

Văn Hạnh nhìn anh cho đến lúc quá mệt, không thể chịu được nữa, đành nhắm mắt lại... Trong không gian yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở thế này, Mai Hành chầm chậm cúi thấp đầu, áp vào lòng bàn tay của Văn Hạnh.

Thời Nghi không kìm nổi, đưa tay ra che miệng để tiếng khóc khỏi bật ra…

Cô ấy đã đi rồi.

Cô ấy thật sự nói được làm được, ích kỷ đem tất chút sức lực còn lại dành hết cho Mai Hành.

Châu Văn Xuyên không được phép vào phòng bệnh, chỉ đứng ngoài cửa phòng, nhận ra phản ứng của tất cả mọi người liền lập tức hiểu ra sự tình đã diễn biến đến mức xấu nhất… Anh ta nắm chặt tay, mắt hoe đỏ, đẩy những người đang cản mình ra.

Bước qua cánh cửa đầu tiên của phòng bệnh.

Cánh cửa bên trong vẫn đóng, Văn Xuyên dùng hết sức đập mạnh vào cánh cửa trong suốt nhưng những người trong phòng bệnh bây giờ dường như không nghe thấy. Cuối cùng, đành lặng lẽ đứng nhìn, lúc đó Châu Sinh Thần quay lại cũng nhìn thấy anh ta.

Ánh mắt rất lạnh lùng. Chưa bao giờ lạnh lùng đến như thế.

Trong một thoáng Châu Văn Xuyên bỗng cảm thấy hết sức lo sợ, lúc anh ta vẫn còn đang đứng ngây người ra Châu Sinh Thần đã cho người mở cửa, bước ra ngoài túm lấy cổ áo của Châu Văn Xuyên, xách cả người anh ta vào phòng bệnh, lạnh lùng đạp vào chân anh ta một đạp.

Châu Văn Xuyên bị bắt quỳ dưới đất, vài giây sau mũi súng đen ngòm đã chĩa vào gáy.

Người cầm súng là Châu Sinh Thần.

Anh không nói một câu nào, rũ mắt xuống, không chút cảm xúc nào nhìn Châu Văn Xuyên.

Đôi mắt vì nỗi đau chất chứa đã đỏ tới mức kinh người.

"Châu Sinh Thần…" Mẹ anh kinh sợ vịn vào chiếc ghế tựa đứng dậy. "Châu Sinh Thần... con bỏ súng xuống đi, mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, những thứ thuốc đó không có tác hại quá lớn, em trai con cũng không muốn..."

Vương Mạn cũng quỳ dưới chân Châu Sinh Thần, nghẹn ngào như sắp ngất, không ngừng dập đầu gọi cậu cả.

Châu Sinh Thần không hề phản ứng, ngón tay vẫn đặt trên cò súng.

Vương Mạn khóc không ra tiếng, nắm chặt quần dài của Châu Sinh Thần, dần dần co rúm dưới chân anh, một mảng váy lớn bị máu thấm ướt: "Cậu cả... Cầu xin..." Gương mặt đau đớn của cô hoàn toàn co rúm lại, Vương Mạn bị sinh non là điều mọi người hoàn toàn không dự đoán được.

Châu Văn Xuyên ôm lấy Vương Mạn đứng dậy.

Mũi súng của Châu Sinh Thần cũng hướng theo.

Hai anh em cứ nhìn nhau như vậy, mắt đỏ sậm.

"Tiểu Thần..." Mẹ Châu Sinh Thần ôm chặt ngực mình, nước mắt vẫn không ngừng rơi. "Mẹ cầu xin con một lần này, con không thể để mẹ vừa mất con gái lại mất luôn đứa con trai nữa..."

Châu Sinh Thần nhìn giường bệnh, rồi lại nhìn Thời Nghi.

Cô cũng nhìn anh, tim đập mạnh. Cô biết, tâm tư của Châu Sinh Thần bây giờ, cả những chuyện mà Châu Văn Xuyên đã làm với cô trước đây… Và những chuyện Văn Hạnh làm với mình, anh nhất định sẽ trút hết lên Châu Vãn Xuyên.

Thời Nghi khó nhọc thở ra, chăm chú nhìn anh.

"Tiểu Thần…" Mẹ Châu Sinh Thần tái mặt nhìn anh, đứng không vững. "Mẹ cầu xin con, bỏ súng xuống được không, Tiểu Thần…"

Không một ai dám nói gì.

Châu Sinh Thần vẫn đứng đó, hệt như hòa làm một với họng súng, trong phòng áp lực đã lên đến đinh điểm. Qua gọng kính ánh mắt của anh không chút xao động nào.

Châu Văn Xuyên ôm lấy Vương Mạn, quần của anh ta cũng bị máu thấm ra một mảng: "Châu Sinh Thần, anh chĩa súng vào em là vì Văn Hạnh? Hay vì vợ anh? Văn Hạnh đi rồi, rốt cuộc anh mới có thể tìm em tính sổ sao? Hả?"

Châu Văn Xuyên cười hai tiếng, nước mắt rơi xuống.

Vương Mạn cắn môi, cô rất đau, cả gương mặt như bị vặn xoắn lại.

Anh ta ôm chặt cô vào lòng, cuối cùng cắn răng mỗi một câu thốt ra đều như cầu xin tha thứ: "Anh để em đi cứu Vương Mạn, em quay lại, mạng này sẽ là của anh." Văn Xuyên thình lình quỳ xuống, rõ ràng là hận tới mức muốn giết người, nhưng quỳ trước mặt Châu Sinh Thần. "Anh cả, em xin anh để cho em đi..."

"Tiểu Thần…" Mẹ anh khóc không thành tiếng, không dám bước lên, tựa như sợ Châu Sinh Thần sẽ làm điều gì đó. "Tiểu Thần... thứ thuốc em con để Văn Hạnh uống, thật sự không phải là nguyên nhân cái chết. Còn Thời Nghi, chuyện của Thời Nghi cũng không liên quan đến em con… Con nghe mẹ nói, ngoại trừ lần ở Ô Trấn, mọi chuyện đều do mẹ sắp xếp, tất cả đều không hề liên quan gì đến em con…"

Lời khẩn cầu nghẹn ngào. Còn có tiếng kêu đau đớn của Vương Mạn.

Trong tâm trí của Thời Nghi giờ chỉ có đoạn ghi âm của Văn Hạnh.

Toàn bộ chân tướng sự việc mọi người đều sẽ biết, nhưng không nên là Châu Sinh Thần tiết lộ, anh ấy yêu Văn Hạnh đến vậy cơ mà.

Vào khoảnh khắc sống chết này, chỉ có sự im lặng bao trùm lên tất cả.

Dằng co hồi lâu, cuối cùng Châu Sinh Thần cũng chầm chậm hạ khẩu súng trong tay xuống.

Châu Văn Xuyên lập tức bế Vương Mạn sải bước ra ngoài.

Anh ta và Vương Mạn đều là người đang bị quản chế, dưới sự giám sát của cảnh sát hình sự, anh ta bế Vương Mạn lên xe, ngay lập tức có bác sĩ chạy tới đưa xe đẩy vào thang máy.

Sau khi thang máy đóng lại, cánh tay của Châu Văn Xuyên chợt mềm nhũn, phủ phục lên người Vương Mạn, nước mắt chảy xuống, rơi lã chã trên người cô: "Mạn Mạn, cảm ơn em. Qua được cửa ải này, chúng ta sẽ còn có cơ hội…"

Anh ta vừa nói, mặt vùi trong cánh tay Vương Mạn.

Vương Mạn đau tới mức mặt tái xanh, nhưng vẫn ôm lấy anh ta. Thuốc kích thích sinh non là do anh ta tự mình đưa cho Vương Mạn, muốn đánh cược chính mình và con trai với tử thần, đánh cược với lòng từ bi của Châu Sinh Thần… Hiện giờ chính Đồng Giai Nhân đã đề nghị ly hôn, người duy nhất ở bên giúp đỡ Châu Văn Xuyên chỉ có Vương Mạn.

Vương Mạn khẽ nắm chặt cánh tay anh ta, cảm thấy đỡ đau hơn một chút rồi dần dần chìm vào hôn mê.

Mẹ Châu Sinh Thần chán nản ngồi xuống, khẽ khẽ nói chuyện với Văn Hạnh trên giường.

Trong phòng bệnh ngột ngạt, không khí tang thương bao trùm khiến Thời Nghi cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Cô xóa bỏ đoạn ghi âm của Văn Hạnh, bỏ chiếc điện thoại cạnh cửa sổ. Sau đó cô bước đến lặng lẽ ngồi bên Châu Sinh Thần.

Chú Lâm ở ngoài phòng bệnh, đã sắp xếp xong chuyện hậu sự của Văn Hạnh.

Thời gian từng giọt từng giọt cứ thế trôi qua, rất nhanh, mà cũng rất chậm.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .